1/ Hôm qua, 12.08.2019, hai con gái mình đã đến trường nhận lớp, gặp thầy chủ nhiệm lớp 10A23 (Trường có tới 24 lớp 10). Con nói một câu giản đơn mà lòng mình xốn xang lắm: Thầy chủ nhiệm trẻ hơn ba, nhưng cũng nói năng giống như vậy ! Và con chủ động đăng ký mỗi đứa 02 bộ đồng phục thể dục, rồi hỏi: Chắc ba đủ tiền mua phải không? Rất may, mình là một người cha luôn trả lời "đủ chứ con" với những nhu cầu cần thiết nhất. (Chừng nào lớn hơn, con mới biết ... không đủ là thế nào !).
2/ Trưa nay, chưa ăn cơm, bụng đói mà no nê những nỗi niềm. Kiểm tra lại những gì cần chuẩn bị cho con vào năm học mới, thấy cũng có một số tâp sách dư ra.... Chợt thương mình hơn 30 năm trước, cũng mùa tựu trường, xót lưng áo mẹ bạc màu thêm. Có khi, 15 tây tháng 8, má chưa bán được trái khổ qua nào, tức là chưa có đồng nào cho con mua tập sách. Con lấy số tập lãnh thưởng cuối năm ra bao bìa dán nhãn, không đủ đâu vào đâu. Thời đó, ít có học sinh giỏi toàn diện, và phần thưởng rất là ... ý nghĩa tinh thần, chứ không hoành tráng như bây giờ.
3/ Vì sao mình chọn hình minh họa là mấy trái khổ qua? Tức là cái khổ đã qua rồi. Nhưng có một điều sâu xa hơn, cái bằng Cử nhân của mình là bao nhiêu mùa trồng khổ qua này của gia đình mình đó. Má thường dành cho mình 2 cữ hái khổ qua cuối, cho hết mấy cần xé khổ qua đèo (trái èo uột tong teo) cho mình bán mà mua những gì cần sắm sửa cho năm học mới. Nếu như, khổ qua đèo tức là những trái không mướt, không mượt, như là cái thứ ... vạt ra, bỏ đi, bán như cho ... hái mót mà đem bán ... thì bây giờ chỉ đủ tiền mua bao bìa in hoa lá và mua nhãn dán mà thôi !!! Còn sâu xa hơn (giáo viên ngữ văn hay xa đến diệu vợi, rộng đến mênh mông) là ... dù đời có coi mình là thứ khổ qua đèo (vạt ra, bỏ đi) thì mình vẫn ôm cái đắng vào trong mà sống. Ừ há, sống như món đặc sản khổ qua đèo chấm nước mắm kho quẹt vậy đó !!! (Phải sống như vậy mới ... vượt qua cái khổ, cái khổ nào cũng cho qua).
Địa chỉ: 281/122B Lý Thường Kiệt, Quận 11, TP HCM
Fanpage: https://www.facebook.com/giasutphcmsaigon/